Chủ Nhật 27 Thường Niên, Năm C
Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2013
Bài đọc: Hab 1:2-3; 2:2-4; 2 Tim 1:6-8, 13-14; Lk 17:5-10.
1/ Bài đọc I: 2 Cho đến bao giờ, lạy ĐỨC CHÚA, con kêu cứu mà Ngài chẳng đoái nghe,
con la lên: "Bạo tàn!" mà Ngài không cứu vớt?
con la lên: "Bạo tàn!" mà Ngài không cứu vớt?
3 Sao Ngài bắt con phải chứng kiến tội ác hoài, còn Ngài cứ đứng nhìn cảnh khổ đau?
Trước mắt con, toàn là cảnh phá phách, bạo tàn, chỗ nào cũng thấy tranh chấp và cãi cọ.
Trước mắt con, toàn là cảnh phá phách, bạo tàn, chỗ nào cũng thấy tranh chấp và cãi cọ.
2 ĐỨC CHÚA trả lời và nói với tôi: "Hãy viết lại thị kiến
và khắc vào tấm bia cho ai nấy đọc được xuôi chảy.
và khắc vào tấm bia cho ai nấy đọc được xuôi chảy.
3 Đó là một thị kiến sẽ xảy ra vào thời ấn định. Nó đang tiến nhanh tới chỗ hoàn thành,
chứ không làm cho ai thất vọng. Nếu nó chậm tới, thì cứ đợi chờ, vì thế nào nó cũng đến, chứ không trì hoãn đâu. 4 Này đây, ai không có tâm hồn ngay thẳng sẽ ngã gục, còn người công chính thì sẽ được sống, nhờ lòng thành tín của mình."
chứ không làm cho ai thất vọng. Nếu nó chậm tới, thì cứ đợi chờ, vì thế nào nó cũng đến, chứ không trì hoãn đâu. 4 Này đây, ai không có tâm hồn ngay thẳng sẽ ngã gục, còn người công chính thì sẽ được sống, nhờ lòng thành tín của mình."
2/ Bài đọc II: 6 Vì lý do đó, tôi nhắc anh phải khơi dậy đặc sủng của Thiên Chúa, đặc sủng anh đã nhận được khi tôi đặt tay trên anh.
7
Vì Thiên Chúa đã chẳng ban cho chúng ta một thần khí làm cho chúng ta
trở nên nhút nhát, nhưng là một Thần Khí khiến chúng ta được đầy sức
mạnh, tình thương, và biết tự chủ.
8
Vậy anh đừng hổ thẹn vì phải làm chứng cho Chúa chúng ta, cũng đừng hổ
thẹn vì tôi, người tù của Chúa; nhưng dựa vào sức mạnh của Thiên Chúa,
anh hãy đồng lao cộng khổ với tôi để loan báo Tin Mừng.
12
Chính vì lý do ấy mà tôi phải chịu những đau khổ này; nhưng tôi không
hổ thẹn, vì tôi biết tôi tin vào ai, và xác tín rằng: Người có đủ quyền
năng bảo toàn giáo lý đã được giao phó cho tôi, mãi cho tới Ngày đó.
13
Với đức tin và đức mến của một người được kết hợp với Đức Ki-tô Giê-su,
anh hãy lấy làm mẫu mực những lời lành mạnh anh đã nghe tôi dạy.
14 Giáo lý tốt đẹp đã giao phó cho anh, anh hãy bảo toàn, nhờ có Thánh Thần ngự trong chúng ta.
3/ Phúc Âm: 5 Các Tông Đồ thưa với Chúa Giê-su rằng: "Thưa Thầy, xin thêm lòng tin cho chúng con."
6
Chúa đáp: "Nếu anh em có lòng tin lớn bằng hạt cải, thì dù anh em có
bảo cây dâu này: "Hãy bật rễ lên, xuống dưới biển kia mà mọc", nó cũng
sẽ vâng lời anh em.
7 "Ai trong anh em có người đầy tớ đi cày hay đi chăn chiên, mà khi nó ở ngoài đồng về, lại bảo nó: "Mau vào ăn cơm đi",
8 chứ không bảo: "Hãy dọn cơm cho ta ăn, thắt lưng hầu bàn cho ta ăn uống xong đã, rồi anh hãy ăn uống sau! ?
9 Chẳng lẽ ông chủ lại biết ơn đầy tớ vì nó đã làm theo lệnh truyền sao?
10
Đối với anh em cũng vậy: khi đã làm tất cả những gì theo lệnh phải làm,
thì hãy nói: chúng tôi là những đầy tớ vô dụng, chúng tôi đã chỉ làm
việc bổn phận đấy thôi."
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Kiên nhẫn và trung thành bước theo đường lối của Thiên Chúa.
Khi
chứng kiến những bất công hay tai nạn xảy ra cho người vô tội, con
người thường hay đặt những câu hỏi có khuynh hướng nghi ngờ uy quyền và
tình thương của Thiên Chúa. Ví dụ, biến cố 9/11, cơn bão Katrina, hay
trận động đất tại Haiti, nhiều người đặt 2 câu hỏi: (1) Nếu một Thiên
Chúa uy quyền, Ngài phải ngăn cản không cho những chuyện đó xảy ra; nếu
Ngài không thể ngăn cản, Ngài không có uy quyền. (2) Nếu Ngài có uy
quyền mà không ngăn cản những chuyện đó đừng xảy ra, Ngài là một Thiên
Chúa quá ác. Cả hai lý do đều là cớ cho họ không còn tin tưởng nơi Thiên
Chúa nữa!
Các bài
đọc hôm nay tập trung trong 3 thái độ đe dọa đức tin cho các tín hữu và
những lời khuyên cần thiết để thoát khỏi. Trong bài đọc I, con người
thường có khuynh hướng bắt Thiên Chúa phải làm ngay. Khi ngôn sứ
Habakkuk chứng kiến những cảnh bất công xảy ra cho người lành, ông thắc
mắc tại sao Thiên Chúa không ra tay tiêu diệt bọn ác nhân! Thiên Chúa
trả lời: Chuyện đó chắc chắn sẽ xảy ra, bổn phận của con người là phải
kiên nhẫn chờ đợi với lòng trung thành. Thiên Chúa có thời gian của
Ngài, con người không được bắt Thiên Chúa phải làm ngay. Trong bài đọc
II, Phaolô khuyên môn đệ Timothy phải kiên nhẫn chịu đau khổ vì Tin
Mừng, vì ông đã được Thiên Chúa chuẩn bị để làm chuyện đó. Khi con người
mất kiên nhẫn chờ đợi và không trung thành làm theo ý Thiên Chúa, họ sẽ
tự giải quyết lấy theo kiểu của họ, và sẽ phải mang lấy hậu quả khốc
hại muôn đời. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu khuyên các môn đệ phải biết thân
phận của mình trước mặt Thiên Chúa để đừng đòi quyền lợi như: nếu làm
điều này thì phải được Thiên Chúa thưởng công cái này. Tất cả đều là ân
huệ Thiên Chúa ban, khi con người đã chu toàn tốt lành mọi bổn phận, con
người vẫn chỉ là những người đầy tớ giả sử phải làm những việc được
trao phó cho mình.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Người công chính sẽ được sống nhờ lòng thành tín của mình.
1.1/ Sao Ngài lặng thinh khi kẻ gian ác nuốt trửng người chính trực hơn mình?
Tiên tri
Habakkuk có lẽ họat động đồng thời với tiên tri Nahum, trong thời gian
từ 640-598 BC, thời kỳ lưu đày của Israel bên Assyria. Lý do vương quốc
Israel bị thất thủ và vua quan cùng dân chúng bị lưu đày là tội bất
trung với Chúa chạy theo các thần ngoại như tiên tri Hosea đã tuyên cáo,
và tội bất công chèn ép dân nghèo như tiên tri Amos đã tuyên cáo.
Tiên tri Habakkuk đã mất kiên nhẫn
chờ đợi khi thấy Assyria tội lỗi hơn Israel, tại sao Chúa lại để những
đứa ác nhân như thế mặc sức chà đạp Dân Chúa và ông đặt câu hỏi với
Thiên Chúa: “Từ muôn thuở, Ngài chẳng là Đức Chúa, là Thiên Chúa con
thờ, là Đức Thánh của con, là Đấng Bất Tử sao? Lạy Đức Chúa, chính vì để
xét xử mà Ngài đã đặt dân ấy lên. Lạy Đức Chúa là đá tảng, chính vì để
thi hành án phạt mà Ngài đã cho nó được mạnh sức. Mắt của Ngài thật quá
tinh tuyền không thể chịu được điều gian ác, Ngài không thể nhìn xem
cảnh khốn cùng, tại sao Ngài cứ đứng nhìn quân phản bội, sao Ngài lặng
thinh khi kẻ gian ác nuốt trửng người chính trực hơn mình?”
1.2/ “Ai không có tâm hồn ngay thẳng sẽ ngã gục, còn người công chính thì sẽ được sống, nhờ lòng thành tín của mình."
Habakkuk,
cũng như Job, muốn hiểu lý do tại sao Chúa lại làm như thế. Ông nói:
“Tôi sẽ ra đứng ở chòi canh, đứng gác trên tường luỹ canh chừng xem
Người nói với tôi điều gì và đáp lại nỗi bất bình của tôi ra sao!” Và
Đức Chúa trả lời và nói với Habakkuk: "Hãy viết lại thị kiến và khắc vào
tấm bia cho ai nấy đọc được xuôi chảy. Đó là một thị kiến sẽ xảy ra vào
thời ấn định. Nó đang tiến nhanh tới chỗ hoàn thành, chứ không làm cho
ai thất vọng. Nếu nó chậm tới, thì cứ đợi chờ, vì thế nào nó cũng đến, chứ không trì hoãn đâu.”
Chúa có
chương trình và thời giờ của Chúa, Ngài không cần ai làm cố vấn cho
Ngài. Chúa có thể dùng kẻ gian ác như Assyria như cái roi để sửa phạt
Israel, Ngài cũng có thể dùng quân thù khác để trừng trị kẻ cầm roi, như
Ngài sẽ dùng Babylon để sửa phạt Assyria. Con người có tội không có
quyền để tra vấn Chúa, nhưng phải kiên nhẫn chờ đợi trong đức tin ngày
Chúa cất đi những hình phạt cho mình: “Này đây, ai không có tâm hồn ngay
thẳng sẽ ngã gục, còn người công chính thì sẽ được sống nhờ lòng thành
tín của mình."
Người
nào mất kiên nhẫn rồi sinh ra bất bình với Thiên Chúa và không tin tưởng
và đi theo đường lối của Ngài nữa, người ấy sẽ bị ngã gục và lãnh hình
phạt của những kẻ bất lương.
Người
nào kiên trì trong đau khổ và nhất quyết bước theo đường lối của Thiên
Chúa, người đó sẽ sống và sẽ nhìn thấy sự công thẳng của Thiên Chúa.
2/ Bài đọc II: Anh hãy đồng lao cộng khổ với tôi để loan báo Tin Mừng.
2.1/ Thiên Chúa đã trang bị cho con người đầy đủ để sống và làm chứng cho Tin Mừng.
Thiên
Chúa không bao giờ bắt con người làm chuyện không thể, khi muốn con
người làm chuyện gì, Ngài ban đầy đủ ơn thánh qua các bí tích để con
người có thể làm chuyện đó. Trong trình thuật hôm nay, Phaolô nhắc nhở
cho môn đệ Timothy những gì Thiên Chúa đã ban cho ông trong ngày lãnh
nhận chức Giám-quản (episcopos): “Tôi nhắc anh phải khơi dậy
đặc sủng của Thiên Chúa, đặc sủng anh đã nhận được khi tôi đặt tay trên
anh. Vì Thiên Chúa đã chẳng ban cho chúng ta một thần khí làm cho chúng
ta trở nên nhút nhát, nhưng là một Thần Khí khiến chúng ta được đầy sức
mạnh, tình thương, và biết tự chủ.”
Thánh
Thần của Thiên Chúa đã ban cho Timothy những ơn thánh sau đây qua việc
đặt tay của Phaolô: (1) Ơn sức mạnh để sống và làm chứng cho sự thật.
Lãnh đạo một giáo đoàn đòi Timothy phải có sức mạnh để dám sống và làm
chứng cho sự thật giữa bao đe dọa của các thế lực ma quỉ và của thế
gian. (2) Tình yêu (agapê) đến từ Thiên Chúa để ông sẵn sàng hy
sinh cho đoàn chiên. (3) Tự chủ hay tự kỷ luật: Đây là nhân đức cần
thiết cho mọi người, đặc biệt cho các nhà lãnh đạo, vì họ phải đương đầu
với rất nhiều cám dỗ và phải nêu gương sáng cho các tín hữu.
Tất cả
các nhân đức này được ban cho Timothy là để ông sống và làm chứng cho
Tin Mừng. Phaolô khuyên Timothy: “Vậy anh đừng hổ thẹn vì phải làm chứng
cho Chúa chúng ta, cũng đừng hổ thẹn vì tôi, người tù của Chúa; nhưng
dựa vào sức mạnh của Thiên Chúa, anh hãy đồng lao cộng khổ với tôi để
loan báo Tin Mừng.”
2.2/
Chịu đau khổ vì Tin Mừng: Khi phải đương đầu với đau khổ, con người dễ
mất kiên nhẫn và niềm tin của họ vào Thiên Chúa. Phaolô cũng nhắc nhở
cho Timothy hai lý do tại sao ông phải kiên nhẫn trung thành với Tin
Mừng:
(1)
Trọng tâm của Tin Mừng là Đức Kitô. Ngài đã chết, đã sống lại, đã hiện
ra với Phaolô trên đường đi Damas, và sẽ đến trong Ngày Phán Xét. Vì Đức
Kitô đã sống lại, ơn cứu độ chắc chắn được ban cho những ai đặt niềm
tin nơi Ngài. Phaolô xác quyết: “Chính vì lý do ấy mà tôi phải chịu
những đau khổ này; nhưng tôi không hổ thẹn, vì tôi biết tôi tin vào ai,
và xác tín rằng: Người có đủ quyền năng bảo toàn giáo lý đã được giao
phó cho tôi, mãi cho tới Ngày đó.”
(2) Đức
Kitô vẫn đang hoạt động nơi người rao giảng qua Thánh Thần: Tuy Đức Kitô
không còn công khai hoạt động, nhưng Ngài vẫn liên kết với các môn đệ
qua sự hoạt động của Thánh Thần. Bổn phận của những người rao giảng là
phải lắng nghe sự hướng dẫn của Thánh Thần và trung thành với Tin Mừng
được lãnh nhận.
3/ Phúc Âm: Chúng tôi là những đầy tớ vô dụng, chúng tôi đã chỉ làm việc bổn phận đấy thôi.
3.1/
Chúng tôi đã chỉ làm việc bổn phận đấy thôi: Để hiểu ý nghĩa câu truyện
dẫn chứng của Chúa Giêsu, chúng ta cần phân biệt 2 hành động:
(1) Bổn
phận phải làm: Bổn phận của đầy tớ là phải phục vụ chủ, không cần biết
việc phải làm nhiều đến đâu. Chúa Giêsu kể cho các môn đệ một câu truyện
thực tế, để các ông luôn biết nhận ra vai trò của mình trong mối liên
hệ với Thiên Chúa: "Ai trong anh em có người đầy tớ đi cày hay đi chăn
chiên, mà khi nó ở ngoài đồng về, lại bảo nó: "Mau vào ăn cơm đi!" chứ
không bảo: "Hãy dọn cơm cho ta ăn, thắt lưng hầu bàn cho ta ăn uống xong
đã, rồi anh hãy ăn uống sau!” Dĩ nhiên là chủ sẽ làm theo thái độ thứ
hai. Ông làm mà không hối hận vì đó là đầy tớ của ông; hơn nữa, ông cũng
chẳng nghĩ đến việc ơn nghĩa, vì đó là bổn phận của đầy tớ phải làm.
(2) Việc
thiện nguyện: Nếu một người không phải là đầy tớ, nhưng tình nguyện
phục vụ người khác; đó mới là việc thiện nguyện. Người lãnh nhận phải
biết ơn người tình nguyện phục vụ giúp mình.
Cũng
vậy, con người có bổn phận phục vụ Thiên Chúa, vì Ngài đã dựng nên con
người. Hơn nữa, Thiên Chúa còn đầu tư vào con người tất cả những gì cần
thiết để làm việc sinh lời cho Ngài như: ơn thánh, thời gian, sức khỏe,
tài năng… Khi con người ra sức làm việc để sinh lời tương xứng cho Chúa,
đó mới chỉ là hoàn tất bổn phận hay công bằng, vì mượn vốn thì phải trả
cả lời lẫn vốn. Vì mọi sự trên đời là của Thiên Chúa, nên Ngài không
cần phải biết ơn con người như Chúa Giêsu nói hôm nay: “Đối với anh em
cũng vậy: khi đã làm tất cả những gì theo lệnh phải làm, thì hãy nói:
chúng tôi là những đầy tớ vô dụng, chúng tôi đã chỉ làm việc bổn phận
đấy thôi.”
Tuy
nhiên, nếu Thiên Chúa ưu đãi và đối xử tốt với con người như trong trình
thuật khác của Lucas: “Khi chủ về mà thấy những đầy tớ ấy đang tỉnh
thức, thì thật là phúc cho họ. Thầy bảo thật anh em: chủ sẽ thắt lưng,
đưa họ vào bàn ăn, và đến bên từng người mà phục vụ” (Lk 12:37). Đó hoàn
toàn vì Ngài rộng lượng và quá thương yêu con người mà thôi. Đây là
điều tối quan trọng mà con người cần xác tín, để rồi đừng bao giờ bắt
Thiên Chúa phải làm theo ý mình, phải ban ơn khi mình cầu xin, hay ngã
lòng không thờ phượng Thiên Chúa nữa khi phải chịu đau khổ.
3.2/ Cần
có một đức tin vững mạnh: Đức tin của con người rất yếu kém và dễ bị
lung lay giữa bao cám dỗ của ma quỉ, thế gian, và xác thịt. Điều cần là
con người phải nhận ra điều đó và cầu xin như các Tông Đồ hôm nay: "Thưa
Thầy, xin thêm lòng tin cho chúng con." Tuy nhiên, ngoài việc cầu
nguyện, con người còn phải luyện tập bằng cách kiên trì trong những đau
khổ; nếu không chịu tập luyện, đức tin dần dần sẽ mất.
Một đức
tin vững mạnh sẽ giúp con người vượt qua mọi thử thách của cuộc đời để
trung thành với Thiên Chúa. Chúa Giêsu dạy các tông đồ: "Nếu anh em có
lòng tin lớn bằng hạt cải, thì dù anh em có bảo cây vả này: "Hãy bật rễ
lên, xuống dưới biển kia mà mọc", nó cũng sẽ vâng lời anh em.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Chúng
ta cần biết thân phận của mình chỉ là loài thọ tạo hèn hạ. Đừng bao giờ
làm quân sư hay cố vấn cho Thiên Chúa, hay bắt Thiên Chúa phải làm theo ý
định “khôn ngoan” của mình.
- Bổn
phận của con người là khiêm nhường làm theo những gì Thiên Chúa dạy,
trung thành trong ơn gọi, và kiên nhẫn đợi chờ. Vội vàng quyết định bất
trung sẽ tự chuốc cho mình và gia đình những thảm bại cả đời này và đời
sau.
- Khi bị
cám dỗ để trách Chúa, nghi ngờ Ngài, hay nguy cơ bị đánh mất đức tin,
hãy cầu nguyện như các tông đồ: “Lạy Thầy, xin ban thêm đức tin cho
con.”
Tin Liên Quan
Xem Trên Mobile
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét